6 điều tuyệt đối không được làm trước mặt con trẻ – Du học
22 Thứ Năm Th5 2014
Posted Dạy con
in22 Thứ Năm Th5 2014
Posted Dạy con
in16 Thứ Sáu Th5 2014
Posted Uncategorized
inThẻ
1. Trẻ em không cần phải quá thông minh. Thông minh, học giỏi không hẳn là một điều tốt, cái chính là cần có nhân cách tốt.
2. Môi trường nuôi dạy con cái là rất quan trọng. Khó có thể dạy dỗ một đứa trẻ nên người trong một gia đình hay xung đột, một trường học nhiều trẻ hư hay một khu phố có tệ nạn.
3. Không bao giờ hình thành cho trẻ một thói quen xấu. Không thỏa hiệp lợi ích ngắn hạn để hình thành thói quen xấu cho con. Ví dụ như: đứa trẻ không ăn, đừng bao giờ bật tivi cho con xem để xúc cơm. Để đạt được mục đích cho con ăn được thêm vài thìa gạo, mẹ sẽ phải đánh đổi bằng một thói quen xấu rất khó bỏ.
4. Tôn trọng trẻ em, biết đồng cảm với trẻ.
5. Luôn nói sự thật với con. Chỉ cần chú ý đến kỹ năng nói và cách nói là được. Không bao giờ tỏ ra “ngoại giao”, nói dối với người khác trước mặt con trẻ.
6. Không bao giờ thỏa hiệp với con dù biết trẻ sẽ mè nheo, phản đối. Thỏa hiệp chỉ khiến kết quả tồi tệ hơn.
7. Chế độ ăn uống cho con phải cân bằng. Con dưới 1 tuổi sữa vẫn là nguồn dinh dưỡng chính. Hơn 1 tuổi nên ăn 3 bữa một ngày, thực phẩm phải cân bằng và phong phú.
8. Trẻ con không bao giờ để mình bị chết đói. Không cần ép con ăn, lo con đói.
9. Bữa ăn phải được diễn ra trong ghế ăn. Không ngồi thì không ăn.
10. Bổ sung canxi cho trẻ nếu không thiếu thì không cần. Chỉ cần cho con chạy nhảy dưới ánh mặt trời, tắm nắng thường xuyên là được.
11. Cho trẻ mặt quần áo nên mặc nhiều lớp. Như vậy khi con nóng có thể cởi bớt, lạnh có thể khoác thêm. Chơi thể thao toát mồ hôi có thể bỏ ra.
12. Xác định con lạnh hay không bằng cách kiểm tra cổ.
13. Cho trẻ ăn trái cây thường xuyên và mỗi ngày.
14. Khi trẻ có triệu chứng cảm lạnh như chảy nước mũi, chỉ cần liên tục nhỏ thuốc muối sinh lý. Không cần uống thuốc. Nếu con có virus cúm mới cần uống thuốc, không uống quá 14 ngày.
15. Con sốt phải đưa đến bệnh viện khám, cố gắng yêu cầu xét nghiệm máu.
16. Ai cũng có thể bị bệnh, bị ốm. Do vậy khi một đứa trẻ bị cảm lạnh, bệnh nhẹ, đừng hoảng sợ. Không cần quá hoang mang.
17. Nếu việc con làm không ảnh hưởng đến sự an toàn của con, đến lợi ích của người khác, thì không được quá can thiệp vào hành vi của con.
18. Để trẻ chơi thoái mái, không giục giã.
19. Không phải cứ cái gì nguy hiểm cũng cấm con không được tiếp cận. Nên cho con biết nguy hiểm là như thế nào, xảy ra ở đâu, làm thế nào để tránh. Cho con tiếp cận với nguy hiểm trong phạm vi kiếm soát.
20. Cần để con có cơ hội tư trải nghiệm càng nhiều càng tốt. Không nên nói trước kết quả với con. Hãy để bé tự khám phá, biết hậu quả, biết cách thành công, biết cả thất bại.
21. Dạy trẻ học cách chờ đợi.
22. Dạy trẻ chịu trách nhiệm về hành động của mình.
23. Dạy trẻ cách cho đi và nhận lại là quá trình hai chiều. Người nhận cũng phải biết ơn.
24. Hiện nay trong xã hội có rất nhiều phương pháp giáo dục sớm. Nếu không thực sự hiểu, không biết làm thế nào thì đừng làm và đừng ép con.
25. Phải đảm bảo mỗi ngày đều có thời gian dành cho con, chơi với con.
26. Luôn có cách khiến con cười ít nhất vài lần một ngày để duy trì tâm trạng tốt.
27. Dạy trẻ cách đối mặt với thất bại. Con có thể không hài lòng, có thể bỏ cuộc, có thể cố gắng làm tiếp một lần nữa. Nhưng dứt khoát không khóc, không được suy sụp.
28. Nguyên tắc cơ bản là không bao giờ được đánh bạn trước, tấn công bạn trước. Trong nhà trẻ, có thể thu hút sự chú ý của cô giáo và các bạn khác bằng cách hét lên.
29. Con có quyền quyết định những việc liên quan đến con.
30. Khi con được 4,5 tuổi, hãy dạy con cách tiêu tiền và cho con tiền tiêu vặt hàng tuần.
(Sưu tầm webtretho.com/)
20 Thứ Sáu Th9 2013
Posted Dạy con
inTHÁI ĐỘ CỦA BẠN ĐỐI VỚI TRẺ SẼ QUYẾT ĐỊNH TƯƠNG LAI CỦA TRẺ
Đây là câu chuyện về một cô giáo tên Jean Thompson. Chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước, lúc cô đang dạy ở trường tiểu học trong một thị trấn nhỏ của Hoa Kỳ.
Đầu mùa Thu, ngày khai giảng niên học mới, cô Thompson đứng trước các em học sinh lớp Năm. Cô nhìn cả lớp và nói một câu mà các giáo viên vẫn thường nói, là “cô sẽ yêu thương tất cả các em như nhau”. Nhưng tự thâm tâm cô biết mình sẽ không làm được điều đó, bởi vì cô vừa trông thấy chú bé Teddy Stallard ngồi lù lù ngay ở hàng ghế thứ ba. Hồi năm ngoái, cô đã từng gặp Teddy trong trường và nhận thấy chú bé này không chơi đùa vui vẻ với các bạn bè, quần áo thì lôi thôi lếch thếch, người ngợm thì hôi hám bẩn thỉu.
“Chú bé này thật là khó ưa”, cô Thompson nghĩ thầm. Có lẽ vì thế mà mấy tháng sau đó, khi chấm bài tập của các học sinh, đã mấy lần cô không ngần ngại dùng bút đỏ gạch những nét đậm vào bài tập của Teddy và ghi chữ “F” đỏ chói ngay trên đầu, nghĩa là Teddy bị cô xếp hạng kém nhất. Vì bạn bè cùng lớp chẳng mấy ai ưa Teddy nên cũng chẳng có ai tỏ vẻ ái ngại cho chú bé.
Theo quy lệ ở trường này, cứ vào đầu niên học mỗi thầy giáo cô giáo đều phải coi lại học bạ của từng học sinh trong lớp mình. Cô Thompson nhét học bạ của Teddy xuống dưới chót, và đến khi cô mở ra coi, những lời ghi trong đó đã khiến cô sửng sốt.
Cô giáo lớp Một nhận xét như sau: “Teddy là một đứa trẻ thông minh, dễ mến, hay cười đùa. Học giỏi, chăm chỉ, ngoan ngoãn. Em là nguồn vui cho mọi người chung quanh”.
Cô giáo lớp Hai ghi: “Teddy là một học sinh xuất sắc, được bạn bè yêu mến, nhưng có chút khó khăn vì mẹ em bịnh nặng và cuộc sống của gia đình em chắc là rất vất vả”.
Đến lượt cô giáo lớp Ba ghi: “Cái chết của người mẹ đã tác động mạnh đến Teddy. Em có cố gắng học, nhưng cha em không mấy quan tâm lo cho con cái, và cuộc sống gia đình chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến em nếu không ai giúp đỡ em”.
Và thầy giáo lớp Bốn nhận xét: “Teddy tỏ ra lãnh đạm và không thích thú trong việc học. Em không có nhiều bạn, em hay đi học trễ và lâu lâu ngủ gục trong lớp”.
Đọc tới đây, cô Thompson chợt hiểu ra vấn đề và cảm thấy áy náy ngượng ngùng. Nhưng mùa Lễ Giáng Sinh đã tới và cô lu bu bận rộn với các sinh hoạt trong trường.
Một ngày trước khi nghỉ Lễ Giáng Sinh, tất cả học sinh lớp Năm đều đem tặng cô những món quà gói giấy màu và gắn nơ thật đẹp, ngoại trừ món quà của Teddy. Em mang tặng cô một món quà gói vụng về bằng loại giấy dày màu nâu xỉn, loại túi giấy gói hàng của chợ thực phẩm. Cô Thompson cảm thấy ái ngại khi phải mở gói quà của Teddy trước mặt cả lớp. Một vài em học sinh cười khúc khích khi thấy cô lấy ra một chiếc vòng đeo tay bằng hột xoàn giả, đã sút mất vài hột, và một chai nước hoa chỉ còn lại chút ít. Nhưng cô lập tức dập tắt những tiếng cười chế nhạo khi cô khen chiếc vòng đẹp, đeo nó vào tay mình và xịt ít nước hoa trong chai lên cổ tay.
Hôm đó Teddy đã nán lại đến cuối giờ để nói với cô: “Thưa cô, hôm nay cô thơm như mẹ em ngày xưa”. Sau khi các học sinh ra về, cô Thompson ngồi khóc cả giờ đồng hồ.
Và kể từ hôm đó, cô đã thay đổi hẳn cách dạy học. Không phải cô chỉ chú trọng đến việc dạy các em tập đọc, tập viết và làm toán, mà cô lưu ý chăm sóc cho các em nhiều hơn trước và đặc biệt quan tâm đến việc học hành của Teddy. Mỗi khi cô tới bàn em để chỉ dẫn thêm, tinh thần Teddy có vẻ phấn chấn hẳn lên. Cô càng khuyến khích thì em càng tiến bộ nhanh hơn. Đến cuối năm học thì Teddy đã trở thành một trong vài học sinh giỏi nhất lớp. Và trái với câu nói của mình hồi đầu năm, cô đã không yêu thương mọi học sinh như nhau. Teddy là học trò cưng nhất của cô.
oOo
Một năm sau, cô Jean Thompson thấy có một mẩu giấy nhét qua khe cửa. Teddy viết: “Cô là cô giáo tuyệt vời nhất của em”.
Sáu năm sau, cô lại nhận được một lá thư ngắn từ Teddy. Cậu cho biết đã tốt nghiệp Trung học, đứng hạng 3, và “Cô vẫn là cô giáo tuyệt vời nhất trong đời em”.
Bốn năm sau, cô lại nhận được một lá thư nữa. Teddy cho biết dù hoàn cảnh có lúc rất khó khăn đến độ gần như bế tắc, cậu vẫn quyết tâm học và tốt nghiệp Đại học với hạng xuất sắc, nhưng “Cô vẫn là người thầy tuyệt vời nhất trong đời em”.
Rồi bốn năm sau nữa, cô nhận được lá thư trong đó Teddy báo tin cậu đã tốt nghiệp Tiến sĩ và quyết định học thêm lên nữa. “Cô vẫn luôn luôn là người thầy tuyệt vời nhất trong đời em”, nhưng bây giờ tên cậu đã dài hơn. Bức thư ký tên: Tiến sĩ Y khoa Theodore F. Stallard.
oOo
Câu chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây. Mùa Xuân năm ấy, một lá thư nữa được gửi đến nhà cô Thompson. Teddy cho biết đã quen một cô gái và sẽ làm đám cưới với cô ta. Teddy giải thích, vì cha của Teddy đã mất cách đây vài năm nên Teddy mời cô giáo Thompson dự lễ cưới và mong cô sẽ ngồi ở vị trí vốn thường dành cho mẹ chú rể. Và bạn thử đoán coi chuyện gì xảy ra?
Ngày hôm đó, khi tới dự lễ cưới, cô Thompson đeo chiếc vòng hột xoàn giả bị rớt hột mà Teddy đã tặng cô năm xưa, xức loại nước hoa mà Teddy nói là mẹ của Teddy đã dùng vào dịp Lễ Giáng Sinh cuối cùng trước khi bà qua đời. Họ ôm nhau mừng rỡ và Tiến sĩ Theodore Stallard thì thầm vào tai cô giáo Jean Thompson: “Cám ơn cô đã tin tưởng em. Cám ơn cô rất nhiều vì cô đã làm em cảm thấy mình quan trọng và cho em niềm tin là em có thể tạo ra những thay đổi”.
Cô Thompson vừa khóc vừa nói nhỏ: “Teddy ơi, em nói sai rồi. Chính em mới là người đã dạy cô rằng cô có thể tạo ra những thay đổi. Cô chưa từng biết dạy học cho tới khi cô gặp được em”.
P/s: Trong một cuốn sách có nói: “Sức mạnh của niềm tin có thể thay đổi một con người. Niềm tin với con người có thể khơi dậy sức mạnh to lớn, kích thích nhân cách thay đổi. Nó có thể là niềm tin của cha mẹ với con cái, của bạn bè với bạn bè, hoặc của chồng với vợ. Đạo lý này không thể thay đổi, giống như chân lý trong tôn giáo”.
20 Thứ Sáu Th9 2013
Posted Dạy con
inCó thể thấy rõ, hiển nhiên, lũ voi có đủ khả năng để dứt đứt dây, chạy đi bất cứ lúc nào. Nhưng không hiểu vì sao, lũ voi vẫn chưa làm vậy.
Người đàn ông trông thấy người quản tượng đứng gần đó. Ông hỏi anh ta tại sao lũ voi cứ đứng yên vậy mà không hề có vẻ muốn tháo chạy.
“Ồ”, người quản tượng đáp, “khi chúng còn nhỏ, chúng bé hơn thế này rất nhiều, chúng tôi vẫn dùng loại dây thừng cỡ đó để buộc chúng lại.
Ở độ tuổi đó, dây như vậy là đủ giữ chúng rồi. Nhưng khi đã lớn hơn, chúng vẫn tin mình không thể dứt nổi những sợi dây thừng này.
Chúng cho rằng, sợi dây thừng ngày xưa vẫn có thể giữ chúng được, thế là chẳng bao giờ chúng có ý nghĩ dứt bỏ dây và chạy đi”.
Người đàn ông vô cùng kinh ngạc. Những con thú đó hoàn toàn có khả năng chạy thoát khỏi sợi dây ràng buộc chúng, nhưng chỉ vì không tin mình có thể, nên chúng vẫn cứ chấp nhận một thực tiễn như đang có.
Cũng giống như những con voi đó, có biết bao người trong chúng ta, đã đi qua cuộc đời với ý nghĩ, chúng ta không thể làm được gì đó,
đơn giản chỉ vì, ta đã từng thất bại một lần?
Thất bại chỉ là một phần trong quá trình học hỏi. Đừng bao giờ đầu hàng trước những khó khăn của cuộc sống.
(Internet st)
20 Thứ Sáu Th9 2013
Posted Dạy con
inBa Lan, một chiều đông, tuyết rơi nặng hạt.
Một người đàn ông say rượu đang lảo đảo bước đi trên tuyết.
Cậu con trai 7 tuổi của ông sau khi ngồi chờ cha mình ngoài quán rượu cũng lẽo đẽo theo cha về nhà. Cậu đặt bàn chân nhỏ bé của mình lên những dấu chân hằn sâu trên tuyết mà cha cậu để lại. Những bước chân ngả nghiêng chao đảo.
Bất chợt người đàn ông quay lại, nhìn thấy con mình bước thấp bước cao, dáng vẻ như người say rượu, ông gắt gỏng hỏi nó với giọng lè nhè:
– Mày đi kiểu gì vậy ?
Cậu bé trả lời:
– Dạ con đi theo bước chân của cha!
Sự gương mẫu đối với trẻ em là yếu tố quan trọng nhất trong giáo dục. Chúng ta có thể huyên thuyên giảng giải trong hàng giờ đồng hồ song chúng chẳng nhớ bao nhiêu, thế nhưng những gì chúng nhìn thấy sẽ để lại những ấn tượng rất sâu đậm.
Rồi đến một ngày, chúng ta nhìn thấy con em chúng ta nói những lời giống hệt như ta, giận dữ hệt ta, hống hách hệt ta, lười biếng hệt ta …
Và chúng sẽ trả lời với ta rằng:”Con đang bước theo bước chân của ba mẹ!
Nguon Internet.